Đi lang thang giữa màng mưa những ký ức trong dòng nước mắt ùa về gấp gáp trong tâm trí , từ những lúc mới quen nhau rồi lần đầu nắm tay, lần đầu thẹn thùng trao nhau chiếc hôn đầu tiên, nơi anh đã cầu hôn em, nơi chúng tôi bắt đầu xây dựng tổ ấm gia đình. nhưng có lẽ bây giờ chỉ còn lại là quá khứ thôi, mọi chuyện đã kết thúc từ lúc em bước ra từ công ty thám tử tư uy tín nhất Sài Gòn anh à, từ lúc em cầm trên tay từng tấm hình, từng dòng ghi chép về anh. Nó khiến em đau anh biết không.
Người phụ nữ đó có gì hơn em chứ hả. Phải chăng là người ta đẹp hơn em người ta biết cách chiều lòng anh, người ta xà vào lòng anh khi làm nũng để rồi khi bên người con gái ấy anh lại quên đi người vợ đã bên anh bấy lâu nay, người đối với anh từng là đẹp nhất, người cũng từng được anh âu yếm trong vòng tay.
Thời gian làm con người ta thay đổi nhiều quá phải không anh. Nó mang anh đi xa em quá. Em thật sự muốn biết khi bên người con gái ấy có bao giờ trong lòng anh nghĩ tới em, có bao giờ anh thấy tội lỗi chưa. Em đã giành cho anh yêu thương nhiều đến thế mà sao anh cho em đau đớn tận cùng.
Có lẽ em đã sai anh nhĩ em đã tin vào tình yêu vĩnh cữu của chúng mình, em không trách anh thay đổi mà là trách bản thân em không đủ năng lực để giữ anh bên cạnh mình mà thôi. Kể từ hôm nay về sau em sẽ không còn yêu mưa nữa, vì từ bây giờ anh cũng đã không thuộc về em. Có ai chỉ còn một mình mà yêu những con mưa đâu anh. Em sẽ chọn cho mình màu nắng, màu của niềm hy vọng mới. Tạm biệt anh, cơn mưa của quá khứ.