“ Em xin lỗi vì không thể cùng anh bước tiếp trên con đường màu hồng mà em từng vẽ, em xin lỗi vì đã làm tổn thương anh. Nhưng có lẽ đến một ngày, khi trái tim anh không còn mang tổn thương về em nữa thì anh sẽ hiểu được những gì em làm vào hôm nay “
Anh – đứa con trai một của khách sạn 4 sao nổi tiếng Nha Trang, em – một đứa con gái miền nông thôn. Hai đường thẳng song song nhưng lại có ngày lại vô tình lệch hướng chạm vào nhau, nhưng khi tiếp tục lướt qua nhau thì chia cắt thành hai ngã rẽ xa rời. Anh đến bên em, nhẹ nhàng bước vào chiếm trọn trái tim em và dần dẫm đạp làm tan nát rã rời.
Người ta thường nói : “sinh viên mà không có mảnh tình vắt vai thì tiếc cả đời “ , nhưng em và anh cũng đã từng trải qua mối tình trung học thời trẻ con non nớt rồi thì chắc cũng không phải hối tiếc nhiều đâu anh nhỉ?
Một thằng sinh viên năm cuối suốt ngày ăn chơi, bia bài nhậu nhẹt luôn không phải là mẫu hình tượng lý tưởng trong mắt em. Hôm đó vì sinh nhật đứa bạn thân nên em đến và gặp anh – một người nhìn vào có thể không thích được.Và em nhớ có lần anh đã nói vì hôm đó em tỏ ra thái độ gét và bơ đẹp một đưa đẹp như anh nên anh có ấn tượng với em. Nhưng nhờ vậy mà hai đứa mình lại có một tình yêu đẹp thời sinh viên như người ta anh nhỉ?
Nhưng cuối cùng đường thẳng vẫn là song song thôi, anh về Nha Trang làm một nhân viên Ngân hàng với sự chỉ định bỏ em lại nơi này. Em biết chứ để xin cho một đứa như anh vào Ngân hàng đâu phải ai cũng làm được, em biết đó là cơ hội tương lai duy nhất của anh. Em buồn nhưng em biết làm sao giờ, giữ anh lại để hủy hết tương lai của người em yêu sao? Nhưng anh không hiểu, anh lại quay qua trách em làm tổn thương trái tim em, khoảng cách địa lý sẽ chẳng bao giờ làm phai nhạt đến tình cảm em dành cho anhnhưng chính mẹ anh đã đặt dấu chấm hết vào lối đi quen thuộc đến bên anh của em.
Những tháng ngày bên anh giờ đây chỉ còn là kỉ niệm, em và anh là hai thế giới khác xa nhau. Mẹ anh từng nói :” Con đường con trai bác đi hi vọng không có hình bóng của con “, em biết mẹ anh chưa một lần thích em, những lời nói và hành động luôn in sâu tận đáy lòng và cứa trái tim em đau rát. Em biết đã đến lúc mình nên buông tay anh, em biết đến đây là điểm dừng tốt nhất để anh và mẹ không phải cãi nhau vì một người xa lạ là em. Lặng nhìn nước mắt anh rơi trái tim em như nghẹt thở, nhưng em biết mình không thể mềm lòng để phá tan tình mẫu tử của anh, là em nhút nhát, là em ích kỉ củng được anh à!
Anh đã phát điên lên vì ngàn lý do chia tay, nhưng chắc hẳn chưa bao giờ anh nghĩ là do người mẹ đáng kính của mình. Nhưng quyết định của người lớn luôn là lựa chọn tốt nhất cho con trai của họ, vậy nên quyết định này của em không sai đâu anh nhỉ? Em hi vọng rời xa anh như thế này có thể khiến anh ghét em nhiều hơn , những kí ức sẽ dần cho vào quên lãng…Phải hạnh phúc anh nhé, em sẽ luôn là một thám tử tư Sài Gòn Tphcm chuyên nghiệp âm thầm theo dõi từng bước đi của anh đến bến bờ hạnh phúc.
Em xin lỗi người em yêu!