Ngay từ lúc nhỏ con đã khao khát được mãi mãi trong vòng tay của mẹ, con chẳng muốn sống xa mẹ tí nào. Lúc nào con cũng muốn mình nhỏ mãi, mãi được mẹ yêu thương, thích nhỏng nhẽo, thích được nuông chìu,…
Nhưng mẹ ơi con không thể nhỏ như thế hoài được trong khi đôi vai, làn da và mái tóc mẹ đã điểm sương theo thời gian. Mẹ không thể bên con mãi mãi để che chắn cuộc đời con…Thương mẹ, thương con nên tự khắc bản thân con phải lớn.
Giờ con cũng đã có gia đình, một gia đình như con từng sống chung với mẹ. Con cũng có con, con mới hiểu được những gì mẹ đã hy sinh cho con suốt cuộc đời này. Con yêu mẹ lắm, yêu cả gia đình của mình. Mẹ biết không phận con gái trong nhờ, đục chịu. Con không mai lấy phải người chồng chẳng biết thương vợ con.
Anh thường nhậu nhẹt, chơi bời chẳng màn đến vợ dù con mới sanh con…Có nói ra con chỉ nhận về những lời trỉ trích, với những cái tát thật kêu kia…Con đau lắm mẹ à. Nhưng con không còn nhỏ để chạy về mét mẹ, giờ con cũng là mẹ của con con. Cuộc đời này bắt con phải mạnh mẽ như mẹ để còn bảo vệ con cái của mình.
Anh ra ngoài lăng nhăng con đã thuê công ty thám tử tư Sài Gòn giám sát và biết tất cả. Cái ngày ấy con chỉ muốn mình thật nhỏ lại để về với mẹ, con chán cái cuộc sống này lắm rồi mẹ ơi. Con nhấc điện thoại lên và muốn gọi cho mẹ, nhưng sao con không làm được…
Suốt cuộc đời hy sinh cho chồng cho con. Và giờ này con gái cũng chẳng thể tự chăm sóc mình…Con phải mãnh mẽ, phải lớn để tự lo cho mình đúng không mẹ. Và những con người phản bội, không tình nghĩa kia nên cho vào dĩ vãng…